Ở một đất nước có hơn 70% dân số dùng Internet, nơi mà game là món ăn tinh thần hàng ngày của hàng chục triệu người trẻ, sẽ không khó để tìm thấy những streamer nổi tiếng, các giải đấu eSports rầm rộ, hay những thanh thiếu niên thuộc làu từng kỹ năng của một tựa game ngoại nhập. Nhưng giữa bức tranh màu sắc ấy, có một góc khuất im lặng, Game “Made in Vietnam” vẫn chật vật trên hành trình ra biển lớn.
Trước hết, tư duy “làm game để kiếm tiền nhanh” vẫn đang ám ảnh phần lớn studio game trong nước. Thị trường nội địa, dù bé nhỏ, nhưng vẫn đủ để nuôi sống những sản phẩm game mobile đơn giản, nặng quảng cáo, nhẹ nội dung. Game thủ Việt đôi khi bị coi như người tiêu dùng ngắn hạn: chơi nhanh, chán nhanh, và sẵn sàng nạp tiền nếu thấy vui
Vấn đề thứ hai nằm ở chất lượng sản phẩm và chiều sâu văn hóa. Một game thành công toàn cầu không chỉ cần đồ họa đẹp, gameplay cuốn mà còn phải mang một hồn cốt riêng, thứ mà người chơi ở mọi châu lục đều có thể cảm, hiểu, và nhớ.
Nhìn sang Hàn Quốc, Nhật Bản, hay Trung Quốc những quốc gia đã nâng tầm game thành một “sản phẩm văn hóa xuất khẩu”, ta thấy sự đầu tư nghiêm túc vào thế giới quan, cốt truyện, nhân vật và bản sắc dân tộc.
Trong khi đó, game Việt đa phần mới dừng ở mức “làm cho vui”, “đủ chơi” ít khi gợi nên một trải nghiệm đậm chất Việt Nam, hoặc nếu có, lại thiếu tinh tế để người nước ngoài hiểu được.
Một điểm nữa không thể bỏ qua là sự thiếu liên kết trong hệ sinh thái game. Từ trường đào tạo, quỹ đầu tư, truyền thông game, đến luật pháp hỗ trợ, mọi thứ vẫn còn rời rạc.
Một nhà làm game giỏi ở Việt Nam có thể làm ra một sản phẩm hay, nhưng để đưa nó ra thế giới, cần cả một hệ thống vận hành: marketing quốc tế, phân phối đa nền tảng, quản lý cộng đồng toàn cầu, bản địa hóa nội dung… Và hiện tại, hầu như không ai có thể làm hết những điều đó một cách bài bản, một mình.
Cuối cùng, có lẽ điều lớn nhất còn thiếu là tầm nhìn và sự kiên định để đi đường dài. Một sản phẩm game vươn tầm thế giới cần từ 3 đến 5 năm phát triển, liên tục tinh chỉnh, lắng nghe phản hồi từ cộng đồng quốc tế, và không ngừng cập nhật.
Với môi trường khởi nghiệp nóng vội như ở Việt Nam, không nhiều nhà sáng lập đủ kiên nhẫn để đi đến cùng với một “giấc mơ game Việt”.
Nhưng vẫn có hy vọng. Chúng ta từng có Flappy Bird, 7557 dù chỉ tồn tại ngắn ngủi. Chúng ta có những cá nhân trẻ đầy đam mê, có những studio indie đang lặng lẽ ươm mầm những dự án tử tế. Vấn đề là: liệu cả cộng đồng từ người làm game đến người chơi game có sẵn sàng nâng niu và ủng hộ cho những sản phẩm đậm chất Việt, dẫu còn sơ khai, để một ngày nào đó, chúng ta không còn phải hỏi “vì sao game Việt chưa thành công”, mà sẽ tự hào kể “game Việt đã chinh phục thế giới như thế nào”?
ông có tiền thì quen tiền tươi với mỳ ăn liền rùi, nên ko hứng thú đầu tư.
ông thực sự mún làm thì lại ko gặp đc các nhà đầu tư đúng nghĩa, mà chính ổng còn trên mây cứ lạc quan và suy nghĩ sản phẫm mình tốt cỡ nào chứ ko quan tâm người chơi có thích ko ?
Rùi các game lịch sử của mình thì thú thật khó ra thị trường quốc tế, vì lịch sử VN ta tuy hào hùng, nhưng toàn đánh đuổi giặc ngoại xâm là chính, chứ ít có những câu chuyện khác ngoại trừ truyện cổ tích ra thui...nên nếu làm con game lịch sử ra thị trường thì chỉ có chính VN mới dám chơi, còn nước ngoài thì khác nào vả mặt họ...vì game đánh trận thì ko lẽ lại lấy lịch sử kháng chiến ra...rùi ai mún công nhận mình đã từng lose ???
tất nhiên sau những suy nghĩ riêng của mình thì mình cũng hi vọng sẽ có ngày nào đó VN mình làm ra con game chiến để mình còn đc chơi và tự hào đó là made in VN chứ, VN mình cũng đang ngày càng vươn ra quốc tế nhiều thứ mà, chỉ là thêm thời gian nữa thui...mỗi người có thấy vậy ko ??