Tôi không xem Maradona đá thời đỉnh cao, nhưng khi lục lại video cũ, đọc những bài viết, tôi thấy rõ: Maradona là một vụ nổ, không phải cầu thủ theo đúng nghĩa hiện đại.
Có những bàn thắng bạn phải phân tích xG, data, tactical mới hiểu. Nhưng với Maradona – mọi thứ đến bằng trực giác. Anh rê bóng như thể trái bóng dính vào chân, xoay người như đang chống lại cả vũ trụ. Cái bàn thắng huyền thoại vào lưới Anh năm 86 có thể khiến cả một thế hệ tin rằng bóng đá là nghệ thuật nổi loạn.
Nhưng thứ khiến tôi mê Maradona hơn cả, là sự không hoàn hảo của ông. Một con người đầy sai lầm, nổi loạn, thậm chí trượt dài ngoài sân cỏ – nhưng chính điều đó khiến ông gần với con người chúng ta hơn bất cứ cầu thủ nào.
Maradona không phải hình mẫu lý tưởng. Nhưng ông là minh chứng rằng: thiên tài không cần phải chuẩn mực. Ông không bao giờ thuộc về trật tự, và vì thế – ông bất tử trong lòng người yêu bóng đá.