Zidane không phải người rê bóng loằng ngoằng, cũng chẳng phải một tay săn bàn khét tiếng. Nhưng anh là mẫu cầu thủ khiến bạn phải thốt lên: “Sao lại đá bóng mà tao nhã đến vậy?”
Tôi từng xem lại World Cup 2006 và cái cách Zizou dẫn dắt tuyển Pháp – nó không hề ồn ào, nhưng khiến cả đội bóng có nhịp đập riêng. Những pha khống chế bóng của anh bằng lòng bàn chân – đơn giản, hiệu quả và… đẹp như một đoạn nhạc jazz ngẫu hứng.
Với tôi, Zidane là định nghĩa của “bóng đá tối giản mà thượng hạng”. Không nhiều người có thể kiểm soát trận đấu bằng đôi chân chậm rãi đến vậy – như thể mọi thứ diễn ra chậm lại khi bóng qua chân anh.
Pha húc đầu Materazzi là một vết nhăn trong di sản, nhưng cũng khiến Zidane càng… người hơn. Không phải là tượng sáp bóng bẩy – mà là một người nghệ sĩ, một chiến binh, một con người biết giận, biết đau, và vẫn vĩ đại đến tận phút cuối cùng.
Zizou là mẫu huyền thoại mà bạn có thể ngồi xem highlight cả buổi tối mà không chán – chỉ để học lại cái cách chạm bóng tinh tế và đĩnh đạc như một quý ông Pháp.