cuncon123 Fan trung thành

Bóng đá Việt Nam: Một sự thật không thể né tránh

1 ngày trước 4 bình luận 8 Lượt xem

Thực tế, bóng đá Việt Nam đã bắt đầu bước vào chu kỳ thoái trào từ vài năm trước. Chức vô địch AFF Cup khiến nhiều người lầm tưởng về một thời kỳ hưng thịnh, nhưng trên thực tế, thành tích đó phần lớn đến từ sự toả sáng của cá nhân Xuân Sơn – người đã gánh cả tập thể. Cần nhấn mạnh rằng AFF Cup không nằm trong hệ thống thi đấu của FIFA, vì vậy các đội tuyển khu vực không thể triệu tập lực lượng mạnh nhất.

Nếu loại Xuân Sơn ra khỏi phương trình, thì đội tuyển dưới thời HLV Kim Sang-sik chưa từng cho thấy sự vượt trội. Những kết quả gần đây là minh chứng rõ ràng: hòa Ấn Độ 1-1, hòa Philippines 1-1, thua Thái Lan 1-2 ngay tại Mỹ Đình (giao hữu), và thất bại 0-3 trước Nga.

Dù vậy, cũng khó trách HLV Kim hoàn toàn. Bởi như đã phân tích, bóng đá Việt Nam đã chững lại từ trước khi ông nhậm chức. Chính HLV Park Hang-seo – người hiểu rõ tình trạng này hơn ai hết – đã lựa chọn rời đi trong vinh quang, khi ông cảm nhận được rằng chu kỳ thành công của thế hệ hiện tại đang dần khép lại.

"Không buồn vì thua – mà buồn vì thấy rõ giới hạn của mình."

Hiệp 1, đội tuyển Việt Nam đã chơi đầy quả cảm. Nhưng sang hiệp 2, khi thể lực giảm sút và hàng thủ tổn thất vì chấn thương, trận đấu đã vượt ngoài tầm kiểm soát – để rồi phải nhận thất bại nặng nề với 4 bàn không gỡ.

Thất bại này, với nhiều người, là một nỗi buồn. Nhưng với người yêu bóng đá, đó là cảm giác xót xa hơn cả – vì các cầu thủ đã chiến đấu hết khả năng. Đối thủ của chúng ta sở hữu nhiều ngoại binh nhập tịch có thể hình vượt trội, kỹ năng được rèn giũa ở các nền bóng đá phát triển và có giá trị chuyển nhượng gấp 4–5 lần đội hình Việt Nam.

Thương nhất là Philip Nguyễn – cứ mỗi lần vào sân là phải đối mặt với những trận đấu khó khăn nhất. Thương cả Quang Vinh – một màn ra mắt đội tuyển quốc gia quá khắc nghiệt.

Nếu xu hướng nhập tịch cầu thủ ngày càng phổ biến như hiện nay, có lẽ trong 10 năm tới, các đội tuyển Đông Nam Á sẽ ngày càng "quốc tế hóa", và chúng ta buộc phải tìm một con đường riêng.

Về dài hạn, khi nền tảng thể chất và điều kiện phát triển thể thao của Việt Nam nâng cao – thể hình trung bình của cầu thủ chạm ngưỡng 1m85–1m90 như Nhật Bản, Hàn Quốc – chúng ta có thể tự tin chơi sòng phẳng. Nhưng từ giờ đến lúc đó, có lẽ cần một chiến lược thực tế hơn: tích hợp cầu thủ nhập tịch như Xuân Sơn, Hedrio, Geovane… để ít nhất là tạo được thế cân bằng trước những Indonesia, Malaysia “đa quốc tịch”.

Không ai thích sự lệ thuộc, nhưng nếu không có một kế hoạch thông minh và linh hoạt – thì giấc mơ vươn tầm châu lục có thể sẽ mãi chỉ là giấc mơ.

3.101 điểm 1 ngày trước
Bây giờ VN mình k còn quyền tự quyết tấm vé đến với VCK Asian Cuo 2027 nữa rồi, phải hi vọng Malay xảy chân hoặc thắng cực đậm ở trận lượt về gặp chính đối thủ vào Tháng 3 năm sau thôi
0 Thích
2.349 điểm 1 ngày trước
AFF Cup 2018 như một cú bùng nổ, nhưng đó là đỉnh điểm chứ không phải khởi đầu. Và có lẽ chính Xuân Son là lý do khiến nhiều người lầm tưởng bóng đá Việt Nam đang “lên hương”. Nhưng thử hỏi nếu bỏ Son ra thì đội tuyển có gì đặc sắc? Dưới thời ông Kim, chúng ta hòa Ấn Độ, hòa Philippines, thua Thái, rồi bị Nga vùi dập – nhìn dàn cầu thủ đội bạn to cao, kỹ thuật, chạy không biết mệt mà chạnh lòng.
0 Thích
3.447 điểm 1 ngày trước
xem trận hôm qua quá bạc nhược dưới sức rời rạc lạc nhịp k có lửa hôm qua quá tệ mà rõ lứa này tài năng cá nhân là có chiến thuật và tinh thần thật sự có vấn đề hi vọng VN lấy lại phong độ để có tấm vé đi tiếp ở asian cup 
0 Thích
3.609 điểm 1 ngày trước
anh em hãy nhìn vào sự thật đi , ngày hôm qua các cầu thủ của chúng ta đá dưới phong độ hơn so vs thời điểm asean cup lần trc , lạc nhịp hàng giữa thì không thể làm bóng tiền đạo thì gần như là vô hình . Cần phải xem lại
0 Thích