Detroit, thành phố của tội phạm, của tham nhũng và tuyệt vọng. Và ở giữa nơi đó, sĩ quan Alex Murphy, một người chồng, người cha tận tụy, đã bị ra tay dã man bởi một băng nhóm tội phạm manh động ngay trong lúc làm nhiệm vụ.
Tưởng rằng câu chuyện kết thúc ở đó… nhưng một tập đoàn tư nhân nhưng đủ sức chi phối cả lực lượng cảnh sát của thành phố đã “hồi sinh” Murphy bằng công nghệ sinh học, biến anh trở thành RoboCop, cỗ máy thi hành công lý bọc thép với trí nhớ bị xoá sạch.
Khi Alex Murphy thức dậy trong thân xác của RoboCop, anh không còn tiếng nói, không còn gương mặt, không còn được gọi bằng tên của chính mình. Chỉ là một “sản phẩm” của OCP, được lập trình để bảo vệ luật pháp, tuân lệnh công ty.
Nhưng giữa những mệnh lệnh vô hồn ấy, có một điều vẫn không thể bị xoá bỏ: ý chí của con người.

Dù bị xóa ký ức, Murphy vẫn tìm về căn nhà cũ, đứng trong im lặng giữa những mảnh ký ức đã vỡ nát. Anh nhìn vào bức ảnh gia đình, cánh tay vô thức đưa lên… và rồi dừng lại. Không thể chạm. Không thể cảm nhận.
Vì anh không còn là chồng của ai, không còn là cha của ai.
Anh chỉ còn là… một bóng ma trong bộ giáp.
Thế nhưng thay vì gục ngã, RoboCop đứng dậy.
Không phải để trả thù, mà để lấy lại công lý, điều cuối cùng còn sót lại từ con người tên Alex Murphy.
Đó chính là bi kịch và vẻ đẹp của RoboCop: Một người đàn ông không còn gì để mất, nhưng vẫn chọn chiến đấu cho những điều tốt đẹp nhất.
