Hôm nay tôi nhận được mail của một chị gái gửi kể chuyện của chồng mình. Tôi đọc thấy buồn cười quá nên phải share cho anh em. Nguyên văn nhé:
"Chồng tôi mê bóng đá lắm. Cỡ mà có trận đá là ảnh có thể huỷ mọi lịch hẹn, kể cả hẹn đi ăn với vợ. Có lần tôi rủ đi đám cưới bạn thân, ảnh lén nhìn đồng hồ rồi bảo: “Đi sớm nha, 4h anh có trận.”
Trớ trêu là, đá thì không giỏi. Đá ở đâu cũng bị xếp vô đội… "chờ người ta mệt thì vào". Có hôm vô sân đá chưa được ba phút, ảnh bị đồng đội gọi ra: “Cho thằng Tuấn nó vô, mày ra nghỉ tí đi.” Mà "tí đi" là nghỉ luôn tới hết trận.
Về nhà thì mặt buồn thiu, vô nhà rót ly nước rồi ngồi thở dài. Tôi hỏi:
— Lại bị cho ra băng ghế dự bị hả?
— Ừ, chắc tụi nó chê anh đá ngu.
Tôi không biết nói gì, chỉ vỗ vai an ủi, xong lặng lẽ lấy cái bánh flan tôi giấu trong tủ lạnh đưa cho ảnh ăn đỡ tủi.
Mấy hôm sau, ảnh đi làm về, tự dưng ghé mua cho tôi cái túi mà tôi nhìn thấy trên mạng hồi tuần trước. Đưa xong còn nói:
— Tặng vợ nè. Cảm ơn vợ chịu đựng một cầu thủ không có tài.
Tôi cảm động lắm, tưởng đâu từ nay ảnh sẽ bớt mê banh. Ai ngờ, Chủ nhật tuần sau, đúng 4h, ảnh lại lén lút lôi giày ra lau. Tôi liếc nhẹ:
— Lại đi đá nữa hả?
— Đi cho vui thôi, hôm nay chắc tụi nó cho anh vô đá nhiều hơn…
Đi rồi lại về sớm, lại mua cho tôi ly trà sữa size L. Thành ra tôi cũng quen. Cứ mỗi lần ảnh bị đội bóng "đá" ra khỏi sân, tôi lại có quà. Mà quà càng nhiều chứng tỏ ảnh đá càng dở.
Nên giờ mỗi khi ảnh đi đá, tôi cũng không còn buồn hay giận gì. Tôi chỉ ngồi xoa tay, mở Shopee, chuẩn bị tinh thần đón…quà bù đắp.
Vì tôi nhận ra một điều: Chồng mình tuy không phải chân sút số 1, nhưng là người mua quà số 1 sau mỗi lần bị phũ. Mà như vậy… cũng đáng giữ lắm chứ."
Nick này của tôi để nhận những tâm sự của mọi người trong cộng đồng 5 Gạo nhé. Có câu chuyện gì kể tôi qua mail: [email protected] nhaaaa